Nhà thơ Đoàn Mạnh Phương

Tin tức - Ngày đăng : 08:47, 21/06/2018

Sinh năm 1964, hiện sống tại Hà Nội. Hội viên Hội Nhà văn Việt Nam, hội viên Hội Nhà báo Việt Nam. Đã đoạt 7 giải thưởng về thơ, trong đó có những giải thưởng văn học uy tín của báo Văn nghệ, tạp chí Văn nghệ Quân đội và Ủy ban Toàn quốc các Hội Liên hiệp Văn học Nghệ thuật Việt Nam. Hiện là Tổng biên tập tạp chí Việt Nam Hội nhập - Phó Viện trưởng Viện Chính sách, Pháp luật và Quản lý - Liên hiệp các Hội KH & KT Việt Nam.
Đoàn Mạnh Phương

Vô đề

Đá sỏi bỗng hát lên lời ca của màn sương ngái ngủ
Một ban mai tinh khiết như cây
Trái tim của mặt trời rồi sẽ xanh thành cỏ
Dạy ta yêu cuống quýt như Ngày

Gối đầu vào ban mai, nghe mặt trời kể tuổi
Tay mân mê, năm tháng hiền lành
Mùa dâng tặng một giấc mơ bỏ túi
đang thẹn thùng bấu víu dưới trời xanh.

Cỏ oằn lên vết roi của một ngày mệt mỏi
đang gào vang khát vọng bồ câu
Cả những điều chưa nói mà như vỡ
cũng cồn cào rối rít rụng về nhau...

Ta vô tư
thành vô tâm quá thể
để mùa hè nghễnh ngãng đi rong
Đem nướng cả Mặt trời trên bếp lửa
Nhặt được Hoàng hôn ở đáy xoong!


Đêm

Đợi mặt trời chín nẫu giữa hoàng hôn
Đêm mặc chiếc áo choàng rộng rãi
Cả Em và Tôi
Cả hoa lá cỏ cây và tất thảy
Chết lặng đi trong sự dịu dàng

Giây phút này là ngôn ngữ của Đêm
đang trải rộng cho tình yêu trò chuyện
Đêm thẳm sâu tới những điều thầm kín
Khoảnh khắc này, xin được mở ra!

Gió. Rất nhiều gió từ đâu thổi tới
gọi xênh xang dan díu những nỗi niềm
Tình yêu chín tới tận cùng yêu dấu
Dính vào nhau bằng nhựa của trái tim

Đêm ra đi
điệu đàng và lặng lẽ
Khẽ vén lên e thẹn một ban mai
Đêm để lại 
chút hàng ria con kiến
đang xanh dần trên mép những chàng trai...

Khát vọng

Thời gian mỡ màng ký ức
Thản nhiên gương mặt lá non
Hương hoa thở trầm trong cỏ
Như vừa giật mình vừa thơm...

Qua một mùa đông nhạt thếch
Sớm nay người mặn vào tim
Khâu xuống mặt đời trắng xóa
Vết chém thời gian ngập mình

Ký ức đập đau lồng ngực
Gặm đi từng vỉa yên bình
Mỗi cánh hoa hồng rụng xuống
Bỏng thẫm một ngày cong vênh

Đụng vào xa xanh nhói thót
sau bao ao ước nghẹn ngào
...
Rướn từ bờ vai nhạt gió
tiếng chim hót thủng trời cao.