Chiều quê nhung nhớ

Truyện - Ngày đăng : 08:30, 07/06/2018

Một buổi chiều tan tầm phố, ta vội vã ùa mình vào những dòng xe, khói bụi bủa vây như nhuốm thêm phần ngột ngạt. Biết bao lần ta nghe trong lòng mỏi mệt, muốn gác lại những mưu sinh phố thị nhộn nhịp mà trở về với quê, chỉ để sống lại dù là khắc giây trong chuỗi hồi ức thăm thẳm, để được nghe tiếng mẹ khản cổ gọi con trong cái nhá nhem chiều tàn, vọng vang theo tiếng chuông chùa từng hồi bảng lảng, mang theo tâm nguyện thành kính của những người quê chân chất. Gửi theo lời kinh khẩn nguyện an lành, bám cùng
Quê nghèo nên cảnh vật cũng đìu hiu. Những mái nhà tựa như dáng người già cô đơn, nằm lọt thỏm giữa những lối đi ngoằn ngoèo. Cây cối quanh năm um tùm, từng tán lá to xòe bao bọc những ngôi nhà ngủ gục theo thời gian. Mặc nắng mưa vần vũ đi qua, cuốn theo màu đỏ của ngói, màu tóc đen nhánh của mẹ của bà bạc dần theo những ngậm ngùi đợi mong những đứa con đi xa lâu lắm mới có dịp ghé về.

Chiều quê nhung nhớ
Chiều quê dọc ngang những chuyến đò đưa khách sang sông, người nối người lênh đênh trên những dòng nước mặn mòi phù sa đặc quánh. Lũy tre làng xanh mướt, ngoi những chùm rễ xác xơ bám chặt vào lòng đất, rồi cứ vậy mọc thành những mầm xanh mới, ngụp lặn dưới những bão bùng của tháng năm. Thương làm sao những chiều cha thấp thỏm lo âu, khi những cơn nắng mùa xưa dãi dầu, sục sôi thiêu đốt những thửa ruộng đang thì con gái. Lúa đang xanh bỗng ngả màu vàng úa, như đốm lửa bập bùng nửa đêm mẹ canh từng mẻ rượu gia truyền bốc lên thứ làn hơi nồng nồng. Bếp lửa cháy sém tuổi mẹ chóng tàn, còn làn khói thì ám mùi khét lẹt, bén vào tận cùng thớ vải mẹ khoác trên mình những đêm dài ngồi gật gù ru con. Để rồi không biết tự khi nào, thứ mùi hương trên quần áo nhuộm từ làn khói âm ỉ cháy từ đám củi mục kia, trở thành mùi hương thân thuộc trong trí nhớ non nớt của đám trẻ quê một thời thoang thoảng.

Đường quê dẫn lối ta về, ngang qua những cánh đồng tha thẩn cánh cò trắng tinh, vục chiếc mỏ vàng chóe  xuống thửa ruộng mà cần mẫn xúc từng mẻ tôm cá, bỏ quên cả những chú bù nhìn rơm cha đan từ mớ rạ rơm mùa cũ đứng xiêu vẹo trong vốc gió cuối ngày. 

Lại gần thêm chút nữa, ta nghe rõ mồn một tiếng sáo diều vi vu, dội từ khoảng trời xa xăm, loang cùng đám mây xam xám dội về. Âm thanh ấy khiến ta chợt nhớ vô cùng những đêm hè nóng nực nằm ngủ cùng cha dưới mái hiên nhà. Tiếng sáo diều càng về đêm càng trong trẻo biết nhường nào. Phải chăng do trời về đêm trong lành nên lọc làn gió cũng thanh tao, hay do lúc ấy tâm hồn ta vời vợi bình yên, để cảm nhận rõ ràng nhất về thứ âm thanh tựa như khúc nhạc du dương từ sự cộng hưởng của trăng sao cùng với vốc gió dặt dìu.

Thương làm sao những chiều dìu bà ra trước hàng cau, lụi mình ngắm tàn những mùa hoa trăng trắng. Không thể nhớ bao lâu rồi bà còn cất bên mình một lời hẹn ước xưa cũ, về một mùa hoa giải phóng đưa ông trở về. Tiếc rằng những mùa hoa đằng đẵng trôi qua nhưng người đi vẫn xa tận phương trời, để người ở lại ngậm ngùi ôm nỗi nhớ nhung.

Chiều nay lất phất mưa bay. Những cơn mưa đầu mùa làm sống lại trong ta những dòng hoài niệm chấp chới. Mẹ đón ta trở về bằng cái ôm hờ, không còn đủ chặt siết như những ngày xưa. Do thời gian hay do nhớ nhung tạo ra khoảng cách bởi những giận hờn vô cớ. Hít một hơi chật căng lồng ngực từ áo mẹ bởi làn khói ám mùi ẩm mốc. Chỉ thấy trong lòng mình là hoài niệm một thời chất chứa khôn nguôi. 

Song Ninh