Mưa mùa hạ

Tản văn - Ngày đăng : 09:04, 17/05/2018

Hạ về. Nắng vàng và gió cứ rong chơi trải dài trên đồng ruộng, xóm làng, rồi bất chợt cơn mưa dỗi hờn, đổ ào ào giận dỗi qua mau. Có nắng, có gió và cả mưa nữa. Người ta bảo mùa hạ đỏng đảnh như cô gái tuổi mới lớn.
Mưa mùa hạ
Mùa hạ vẫn thế và mưa vẫn thế. Mưa mùa hạ rưng rưng ngày chia tay tuổi học trò, mưa mùa hạ ghi dấu những cảm xúc bất chợt của tuổi dại khờ và mưa cũng từng chứng kiến những cung bậc tình cảm của mỗi con người, với nỗi niềm riêng tư...
Ngày ấy mưa không biết nói. Mưa to lắm, mưa như trút nước xuống mái nhà, mưa không cho người ta ra đường, mưa đổ ào ào xuống con ngõ nhỏ, làm cho chiếc cống bé xíu cố gồng hết sức cũng không thể chứa nổi lượng nước qua mình, mưa chảy tràn ra mặt đường như một chiếc ao khổng lồ. Có cô bạn dự định đưa người bạn trai ở thành phố về chơi đi thăm đồng ruộng, thôn quê mà không được, ngồi bó gối nhìn mưa, không chè nước bên cạnh sự giám sát của bố. Im lặng và mưa buồn...
Rồi những giọt mưa cứ xối ào ào như trách móc, như dỗi hờn khi chia tay ở cửa xe còn mãi mặn mòi trong ánh mắt người xưa. Cái nắm tay vội vã của chàng trai làm cho phong thư màu hồng nhỏ xíu rơi xuống cửa xe, người ấy nhặt vội dúi vào tay người bạn gái, những dòng mực tím nhòe nhoẹt còn mãi thổn thức trong mưa...
Sẽ chẳng còn những ngày tháng bên nhau
Chẳng còn ngắm trời xanh qua kẽ lá
Và tầm tã những cơn mưa mùa hạ
Đưa nhau về... mùa hạ ướt chia ly...
Nỗi nhớ cứ đầy vơi trong ký ức chàng trai trẻ, khiến anh quyết định trở lại nơi xưa để trả nợ cơn mưa hạ đầu mùa. Đường về vùng nông thôn quanh co huyền ảo trong mưa, cô gái tựa vào đôi vai gầy của chàng sinh viên ngủ như chú mèo con. Thỉnh thoảng chiếc xe khách nhảy chồm lên đoạn đường sống trâu làm cô giật mình tỉnh giấc, bóng hoàng hôn tím sẫm phía lũy tre làng trôi dần, trôi dần sau cửa kính nhòe nhoẹt.
Nhưng rồi chàng trai đã không thể thực hiện lời hẹn thề vì nhiều lẽ... sau này, cô gái trở thành cô giáo trường làng. Chiều chiều sau giờ tan lớp, cô lại đạp xe qua những vạt ruộng đồng quanh năm tươi tốt. Thỉnh thoảng có cơn mưa chiều vô cớ buông tràn làm cho lòng người ướt đẫm theo vòng xoay của bánh xe. Đôi lần những cảm giác xưa sau cơn mưa chiều trên đường quê lại ùa về. Mỗi lần như thế cô lại để xe đi thật chậm trên con đường rợp bóng cây, rồi ngước nhìn những mảnh trời xanh đan qua kẽ lá, lặng lẽ nhớ về ước mơ thời xuân trẻ...
Mưa vẫn thế và mùa hạ vẫn thế.

Nguyễn Thị Cẩm Anh