Nỗi bất hạnh do DIOXIN

Media - Ngày đăng : 11:46, 19/01/2009

NHN - Chiến tranh kết thúc là  niửm vui của bao người Việt Nam nhưng lại đem đến cho vợ chồng anh chị Аặng Аình Vịnh (thôn An Thượng “ xã Thượng Vực- Chương Mử¹ - Hà  Nội) nỗi bất hạnh vì có 5 đứa con dở khôn dở dại. Аó là  nỗi đau do chất độc mà u da cam mang lại

Chưa bao giử có niửm vui trọn vẹn

19 tuổi, nghe theo tiếng gọi của Tổ quốc thiêng liêng, anh Аặng Аình Vịnh lên đường nhập ngũ là m lính lái xe thuộc đơn vị C61 - Cục Hậu cần Quân khu 5. Do tính chất công việc, anh phải đi khắp các chiến trường từ Quảng Nam, Quảng Ngãi, Thừa Thiên Huế sang cả Là o, Campuchia... Nên dù bị nhiễm chất độc hoá học từ khi nà o cũng không hay.

Năm 1975, do bị ốm nặng, được đơn vị cho ra Bắc an dườ¡ng. Sau một năm anh được phục viên và  trở vử quê hương rồi kết hôn với chị Аỗ Thị Nhu - một cô gái cùng là ng đảm đang tháo vát.

Hoà  chung với niửm vui khi đất nước thống nhất, anh chị sinh đứa con gái đầu lòng. Nhưng ngay khi lọt lòng mẹ cô con gái Аặng Thị Thanh (1977) đã gặp bất hạnh. Аẻ nó ra không khác gì cái bóng đèn, nặng 1,3kg, chân tay co quắp như con gà  luộc.Chị Nhu sụt sùi kể tiếp, vừa sinh ra Thanh đã phải đưa và o bệnh viện tỉnh Hà  Tây cũ để bó bột suốt 8 tháng trời.

Không phụ lòng cha mẹ, chân tay Thanh đã duỗi thẳng ra được, chỉ trừ bà n chân đến giử vẫn tẽ ra ngoà i, các ngón chân cong khuử³nh như củ gừng già . Niửm vui chưa trọn vẹn thì anh chị lại đón nhận sự thật đau lòng, đứa trẻ không có khả năng nói và  nhận biết.

Nghĩ đó chỉ là  điửu không may mắn đối với con mình, năm 1979 anh chị sinh đứa con thứ 2 là  Đặng Thị Lan. Nỗi bất hạnh khác lại đến. Lan lớn lên với khuôn mặt ngây dại, không chút biểu lộ cảm xúc, người thì oặt ẹo đặt đâu ngồi đấy, cả ngà y chẳng gọi đúng tên bất cứ một cái gì.  

Với lòng tin và  hy vọng cuộc đời sẽ mỉm cười dù một lần với mình. Anh chị tiếp tục sinh đứa thứ ba, thứ tư rồi thứ năm. Nhưng niửm ao ước có được một đứa con bình thường như những đứa trẻ khác ngà y cà ng xa vời. Ba đứa tiếp theo là  Đặng Аình Tiến (1982), Аặng Thị Vinh (1985), Аặng Аình Nguyên (1987) khuôn mặt chúng ngà y cà ng ngử nghệch, không được tinh khôn. Hơn nữa những hà nh động vô thức của chúng lại dần lớn lên theo năm tháng.

Có lần hai vợ chồng thất kinh thấy cảnh Thanh dùng dao chém hai nhát và o chân Lan, là m em bị đứt gân chân rồi ngất đi. Lần khác, đang ăn cơm Thanh cầm cả bát canh nóng hắt và o mặt em Tiến. Rồi thì dùng liửm cắt lúa băm và o chân Vinh là m máu chảy be bét... Chính thế, vợ chồng anh Vịnh đà nh phải nhốt Thanh và o trong buồng. Nhưng cũng không xong, nó đạp cử­a la hét om sòm. Аể bảo vệ những đứa con khác, nhiửu lần vợ chồng anh chị đã phải khoá cổng để bốn em trong nhà  còn Thanh ở bên ngoà i mặc đập phá.

Sinh ra Thanh đã không được là m một đứa trẻ bình thường - Ảnh Thiên Trường

Nhìn mặt đứa nà o cũng ngây ngô, khô héo tôi đau lòng lắm, thương chúng vô cùng nhưng lại không thể là m gì giúp chúng được. Hà ng xóm láng giửng cũng động viên nhiửu nhưng như thế lại cà ng là m tôi thấy tủi thân. Người ta thì con đà n cháu đống vui vẻ đầm ấm. Quay lại nhà  mình thì chẳng bao giử có được một bữa cơm yên là nh. Chị Nhu nghẹn ngà o tâm sự.

Gánh nặng trên vai người mẹ

Mới ở độ tuổi ngũ tuần mà  trông anh Vịnh chị Nhu như hai ông bà  lão. Anh Vịnh thì bệnh tật khắp người, cứ trái gió trở trời là  những cơn đau đầu khủng khiếp lại hoà nh hà nh dữ dội. Bệnh đau cột sống, đau dạ dà y, bệnh khớp liên tục dà y vò thân thể gà y còm ốm yếu.

Mọi công việc đồng áng, cơm nước, giặt giũ lại đổ dồn lên đôi vai bé nhử của chị Nhu. Người vợ, người mẹ đảm đang và  già u sức chịu đựng. Với một gia đình thuần nồng việc nuôi được năm đứa con bình thường đã là  khó khăn. Аằng nà y... đúng là  nỗi khổ không ai bằng! Thằng Tiến có đi chăn bò thì thường xuyên để bò lạc. Thằng Nguyên thì đòi tự tử­ vô số lần. Аã thế anh chị còn phải hầu hạ chúng từ việc tắm giặt, vệ sinh.... Khuôn mặt vốn đã nhăn nheo hốc hác, dáng người lom khom mong manh của chị Nhu cà ng trở nên tiửu tuửµ hơn.

Năm nay đã ngoà i 30 tuổi mà  Thanh cao chỉ 1m, đôi mắt có vẻ rất tinh nhanh nhưng thực ra là  vẻ ngử nghệch của cô ấy. Chân tay thì chằng chịt những vết sẹo. Tất cả những đứa con khác của anh chị đửu mắc bệnh thiểu năng trí tuệ nên học trước quên sau. Không theo kịp bạn bè, đứa học cao nhất cũng chỉ đến lớp 7. Hơn nữa, với anh chị Nhu, việc chạy ăn từng bữa đã là  khó khăn, nói chi đến chuyện học hà nh của các con.

Cuộc sống cứ như thế trôi đi, đôi vợ chồng phải gồng mình để nuôi nấng chăm sóc những đứa con dở khôn dở dại. Chẳng biết oán ai, họ đà nh phải gắng gượng từng ngà y để sống. Sống dặt dẹo nhử và o mấy sà o ruộng và  mấy trăm nghìn tiửn trợ cấp của mấy bố con.

Trường Hiền