Khang Quốc Ngọc

Thơ - Ngày đăng : 17:35, 29/12/2020

Sinh năm 1976, hiện sống và viết tại TP. Hồ Chí Minh. Hội viên Hội Văn học Nghệ thuật Cà Mau. Giải Ba cuộc thi thơ Đồng bằng Sông Cửu Long lần V-2012, giải Nhất cuộc thi thơ lục bát trên tập san Áo trắng năm 2019.
Khang Quốc Ngọc

Quân và dân mùa lũ  

“Cụ ơi ngồi sẵn lưng con
Khổ thân cụ, nhà chẳng còn chi ăn…”
Bà cười: “Hắn lên quá nhanh!
Đang sợ lũ trẻ loanh quanh… nhấn chìm!”

Bao nhiêu đồ đạc trôi êm
Anh nhìn mặt nước im lìm vẫn dâng
Nén lòng xao xác bâng khuâng
Bao nhiêu xa xót thâm quầng… lại quay!

“Chúng con đến với cụ đây
Mẹ con cũng yếu thân gầy như ri”
Bà cười: “Bà cụ ở ni,
Mấy nay bão lũ bị gì không con?”

“Dạ, nhà con ở Sài Gòn,
Ba mẹ già yếu nhưng còn tinh anh”
Tới xe. Dân tạm an lành
Chào cụ anh lại vô nhanh cứu người!

Sài Gòn bất chợt đông…

Sài Gòn chợt thấm lạnh vài hôm
Có phải mùa đông xứ Bắc vương?
Sáng nay cơn mưa dầm thút thít 
Hít hà hoài trời đông không trưa…!

Trốn đâu rồi vệt nắng mỏng se se 
Những buổi chiều vùi cơn mưa ấm
Dạo phố tối nụ cười váy mỏng 
Chút phong phanh man mát phố bông đùa…?

Bỗng nhiên trời đất hu hu gió 
Xám xanh hun hút hiên thềm 
Phố co ro lạnh cây chầm chậm 
Xe cũng lạnh run ngại bóp kèn

Tự nhiên ai cũng cà phê nóng 
Tự nhiên người thêm phùng phình 
Ừ thêm chút rét là thêm lạ 
Lạnh vào xứ nóng bằng tiên…!?

Cả đời anh gắn với trùng khơi xanh

Ra với biển là ra với nghìn con sóng
Chẳng lẽ ngày đêm anh chỉ chạy lòng vòng?

Đảo phía gió và hải âu phía sóng
Nắng vẫn tươi biêng biếc phía ngư trường
Cái vĩnh hằng vẫn ở phía mênh mông

***
Nhiều lúc mệt anh thường ngắm chậu hoa
Thấy cái bình yên đang tỏa xanh 
Thấy cái tình yêu cựa quậy đất liền

Gió vẫn chảy và dòng hải lưu vẫn quẫy
Chỉ có con tàu anh là phải đứng yên
Lá cờ bay lồng lộng chủ quyền

Khang Quốc Ngọc