Trịnh Thị Ánh Nhung

Thơ - Ngày đăng : 21:03, 18/11/2020

Sinh năm 1971, giáo viên Trường Tiểu học Thanh Xuân Trung, quận Thanh Xuân, TP. Hà Nội. Có thơ đăng trên báo Giáo dục và thời đại.
Trịnh Thị Ánh Nhung

Mùa yêu thương

Mùa đã về trong cái gió mơn man
Trong hanh vàng của cuối thu êm ả
Trong se lạnh sáng sớm nay ngọt quá
Trong nụ cười và mắt biếc ngây thơ.

Mùa đã về trong trang vở thơm tho
Trên bảng đen giăng giăng hàng hoa trắng
Bao tình yêu muốn gửi vào trong nắng
Tặng bạn bè nhân ngày lễ hiến chương.

Nghề chúng mình cô giáo rất bình thường
Mang tình yêu dành tặng cho con trẻ
Từng con chữ nhắc nhở con thật khẽ
Từ ê - a đến nói tiếng gọi mời.

Từ phép tính một cộng một thế thôi
Đơn giản lắm nhưng cũng kì diệu lắm
Đầu cấp học con như tờ giấy trắng
Khi ra trường biết đọc, viết, làm thơ...

Cả những bài toán khó với tuổi thơ
Luôn say mê tìm con đường ngắn nhất
Nghề chúng mình giản đơn nhưng hay thật
Mãi vui tươi, hồn nhiên đến bất ngờ.

Gửi ngàn lời trân trọng tặng thầy cô
Cùng đồng nghiệp trên mọi miền đất nước
Ngày hiến chương càng phải thêm mực thước
Cháy hết mình cho hoa mãi ngát hương.

Cô giáo tiểu học

Chúng mình là cô giáo tiểu học thôi
Nên tâm hồn luôn mộng mơ, bay bổng
Yêu thiên nhiên mong bình yên cuộc sống
Thích làm thơ ngắm trăng gió hiền hòa.

Sau giờ học trên bục giảng thăng hoa
Trở về nhà cũng phải lo cơm áo
Cũng đi chợ mua rau, dưa, đong gạo...
Cơm dẻo, canh ngon chờ con mỗi cuối chiều.

Cuộc sống đời thường nhiều lắm thương yêu
Thích lang thang cà phê khi rảnh rỗi
Ngồi lặng yên ngắm người xe rất vội
Rồi la cà sắm quần áo lúc "sêu".

Nghề chúng mình sáng đi dạy rất đều
Hết mặt trời về nhà trong yên ả
Cũng "đi bão" khi ngồi xem bóng đá
Cũng la cà quán xá với bạn yêu.

Cũng "rô rô" hò hét cũng liêu xiêu
Chân chữ bát khi lỡ vui quá chén
"Du lịch bụi" hè về như đã hẹn
"Quẩy tung trời" cùng cô giáo đấy thôi.

Sau bục giảng cuộc sống vẫn rất "đời"
Bởi chúng mình cũng là "người" thôi nhỉ!
Cũng buồn - vui cũng ân tình thủ thỉ
Có tâm hồn như muôn vạn loài hoa.

Cuộc sống mà cần phải biết dung hòa
Để vui - buồn không làm mình trăn trở
Nghĩ giản đơn như trăm hoa đua nở
Cho tâm hồn bay bổng để rồi say.

Trịnh Thị Ánh Nhung