Đợi đến sau đó- S.Mrozek

Truyện - Ngày đăng : 09:30, 31/05/2020

Tôi ngồi xuống chiếc ghế trong công viên. Trên bãi cỏ, phía bên kia lối đi hai đứa bé đang chơi, một gái, một trai. Nhưng rồi tôi chìm vào suy tư, chẳng còn để ý đến chúng nữa.

- Thưa bác, mấy giờ rồi ạ?

Hai đứa bé lại đứng trước mặt tôi, đứa trẻ hỏi tôi là một chú bé.

Tôi nhìn đồng hồ:

- Ba giờ rưỡi.

Chú bé cảm ơn tôi, đoạn chúng quay lại bãi cỏ. Nhưng, thay vì tiếp tục chơi thì dường như chúng tranh cãi chuyện gì đó. Tôi lại chìm vào suy tư...

- Thưa bác, mấy giờ rồi ạ?

Lần này thì đứa bé gái hỏi. Chú bé đứng bên cạnh. 

Tôi nhìn đồng hồ:

- Năm giờ kém mười lăm.

- Thấy chưa, tớ đã bảo mà! - đứa bé gái vẻ đắc thắng nói với chú bé.

- Bác ấy nói dối! - chú bé thét lên. - Lúc nãy bác ấy nói với tớ khác cơ!

- Bác ơi, xin bác hãy dạy cho bạn ấy biết là thời gian thì lúc nào cũng khác.

- Bác ấy nói dối! - Chú bé mếu máo gần như khóc, hai tay nắm chặt.

- Ban nãy bác ấy nói với tớ là ba rưỡi cơ mà!

- Cậu này bướng lắm... - đứa bé gái nói với tôi, y như người lớn nói với người lớn. Bằng động tác vỗ về và nuông chiều, đứa bé gái ôm lấy chú bé, song khi chú bé vùng ra khỏi tay bé gái thì cô bé nói tiếp bằng giọng của một người đàn bà đau khổ, nhưng lại rất bằng lòng với mình.

- Bác thấy đấy.

Nói được như vậy, rõ ràng là bắt chước người lớn rồi. Chắc hẳn đứa bé gái này đã nhiều lần nghe mẹ mình khi tâm sự với bạn gái đã nói câu: “Đấy, chị thấy đó, hắn là người như thế nào, chị thấy đó”. - Phải rồi, bây giờ đang là năm giờ kém mười lăm, tôi cố nói với chú bé giọng thật dịu dàng. - Dẫu rằng, lúc nãy đúng là ba giờ rưỡi. Trên đời này vốn là như vậy đó cháu ạ, cái trước đó là sự thật thì bây giờ không phải vậy nữa.

- Cậu hãy nghe bác ấy nói kìa. - Cô bé với vẻ nghiêm túc nói với chú bé.

- Mà thậm chí, cái bây giờ đang là sự thật thì sau đó sẽ không còn là sự thật nữa.

- Đúng thế hả bác?

- Đúng thế đó, cháu đành phải chấp nhận vậy thôi.

Sau giây lát suy nghĩ, chú bé ngồi xuống ghế. Song không ngồi cạnh tôi, ngồi tít ngoài đầu ghế, thật xa tôi và cô bạn gái.

- Thế thì cháu đợi vậy, - chú bé nói giọng qủa quyết, không nhìn vào chúng tôi, mà nhìn ra đằng xa, phía bờ rào công viên.

- Cháu đợi cái gì cơ? - tôi hỏi.

- Cháu đợi đến sau đó. Để điều bác đang nói bây giờ không còn là sự thật nữa.

Đứa bé gái nhìn tôi với vẻ đồng cảm, nhưng thình lình tôi thấy ớn ngại. Tôi không muốn cùng hùa với cô bé nữa.

- Bác phải về thôi, - tôi nói, - bác còn nhiều việc phải làm.

Tôi đứng dậy, bước đi...

- Thưa bác, thưa bác! - tôi nghe thấy tiếng đứa bé gái gọi theo tôi.

Tôi rảo bước.

- Mấy giờ rồi, thưa bác?

Bây giờ thì tôi gần như chạy...

Lê Bá Thự (dịch)