Khi đông đã vào sâu, rét ngọt là một “đặc sản” của Hà Nội. Cái rét đậm mà khô, không vồ vập, ồn ào mà cứ âm thầm, lặng lẽ thấm vào cơ thể, thấu tận xương, thấm tê nhưng không giá băng.
Chẳng hiểu do đâu, ai nói lời đầu tiên để rồi bấy lâu nay người đời nói “rét ngọt”. Rét đến nỗi áo mặc thêm rồi mà vẫn thấy phong phanh, vẫn cảm nhận thật rõ sự buốt giá.