Tắm mưa

Đặng Trung Thành| 06/08/2019 14:04

Thị thành mùa hạ như nàng công chúa đỏng đảnh, chẳng thích nhu mì. Bởi thời tiết thay đổi thất thường, sáng nắng chiều mưa, khiến cho cuộc sống của người lao động cứ xoay như chong chóng, tất bật lẫn lo toan. Sáng nay, một lần nữa, cái nắng oi ả lại nhường chỗ cho cơn mưa thỏa mình tí tách rơi xuống lòng đường. Dòng người vội vã tấp xe vào hai bên đường trú mưa.

Tắm mưa

Thị thành mùa hạ như nàng công chúa đỏng đảnh, chẳng thích nhu mì. Bởi thời tiết thay đổi thất thường, sáng nắng chiều mưa, khiến cho cuộc sống của người lao động cứ xoay như chong chóng, tất bật lẫn lo toan. Sáng nay, một lần nữa, cái nắng oi ả lại nhường chỗ cho cơn mưa thỏa mình tí tách rơi xuống lòng đường. Dòng người vội vã tấp xe vào hai bên đường trú mưa.

Ngồi trong quán cóc bên đường nhâm nhi tách cà phê, mắt đăm đăm ngắm nhìn dòng xe đang qua lại vội vã mà lòng cảm thấy thanh thản, vô ưu. Mưa càng lúc nặng hạt, ồ ạt liên tục như muốn nuốt chửng cả không gian thị thành hoa lệ. Bất chợt, một lũ trẻ con ở những nhà kế bên mình trần, mặc chiếc quần đùi tung tăng chạy ra tắm mưa dưới hiên nhà. Nhìn chúng nô đùa thích thú, chợt lòng tôi lâng lâng một cảm xúc không sao tả xiết. Ngày xưa tôi cũng đã từng như thế. Những kỉ niệm tuổi thơ ùa về vội vã như cơn gió buốt lạnh vừa lướt qua vai. Trước mặt tôi, giờ đây không còn là một thị thành đô hội, mà là miền quê yêu dấu, nơi đã ban cho tôi những kỉ niệm tuổi thơ thật tươi đẹp, thật êm đềm...

Thuở đó, tôi còn là cậu bé nghịch ngợm. Vào những ngày trời mưa, tôi thường cùng lũ bạn trong xóm long nhong tắm mưa, đuổi bắt nhau trên bờ đê lầy lội. Tắm chán chê, chúng tôi chia phe đánh trận giả bằng cách ném đất bùn vào đối phương. Kết quả hôm ấy chẳng phe nào thắng, mà thay vào đó là những lằn roi mây in hằn trên mông vì bị mẹ đánh đòn. Cũng bởi do hiếu thắng mà phe tôi lỡ tay ném vào mắt thằng Hiền đối thủ khiến mắt nó đỏ hoe không thấy đường, buộc phải hoãn "cuộc chiến". Nó khóc điếng lên, vội ù té chạy về nhà méc mẹ...  Đó là lần đầu tiên trong đời tôi bị mẹ đánh đòn nhiều và đau nhất.

Giờ đây, nhóm bạn mỗi đứa một nơi, tha phương nơi đất khách quê người mưu sinh, chẳng có nhiều dịp để gặp nhau. Đứa vinh quang, thành đạt nhưng cũng có rất nhiều đứa thất bại, lo toan cơm áo gạo tiền nơi chốn phồn hoa. Mỗi năm vào ngày tết cổ truyền, chúng tôi mới có dịp gặp nhau. Cả bọn tay bắt mặt mừng, cùng ngồi lại với nhau để uống vài ly rượu, cắn vài hạt dưa, chia nhau miếng mứt... và kể nhau nghe những thăng trầm của cuộc sống trong một năm qua. Để rồi sau Tết, chúng tôi lại như những cánh chim bay đi muôn phương tìm miền đất phúc.

Thế đấy, kỉ niệm về một thời long nhong tắm mưa thật vui và tinh khôi làm sao. Dường như nó đã ăn sâu vào bộ nhớ của tôi như một lập trình tự động. Cứ thế, những khi mưa về, nhìn những đứa trẻ con long nhong tắm mưa là kỉ niệm ngủ vùi trong tôi lại cựa mình thức giấc. Nó đánh bừng mọi ước mơ, khát khao và xoa dịu những ưu tư trong cuộc sống thường nhật. Và hình ảnh đó như là động lực luôn nhắc nhở tôi rằng, dù cuộc sống đô thị có xô bồ, có tất bật cỡ nào đi chăng nữa nhưng kí ức về tuổi thơ sẽ mãi không phai nhòa. 
(0) Bình luận
  • Hố băng
    Tôi nghe kể có một làng miền Tây hơn năm trăm năm không có lấy một đền chùa, nhà thờ, miếu mạo nào, mà cũng hơn năm trăm năm không có giáo sư, tiến sĩ, kỹ sư, hay cử nhân đại học. Trái ngược hoàn toàn và cái làng sát bên hông nó, có một cái đình to vật vã với sắc phong mỗi mùa nắng ráo, ông từ phải đem ra phơi tràn cả lối đi, với các gia phả chi chít những tri huyện, thượng thư, thái úy.
  • Dưới bóng cây mận già
    Năm ấy, một ngày đầu mùa hè, con ngựa bạch xuất hiện ở cổng nhà tôi với hai cái sọt to tướng đầy măng rừng trên lưng. Chở nặng, và bị cột vào gốc cây, con ngựa đứng im, đầu hơi cúi xuống trầm tư. Cái đuôi dài xác xơ thi thoảng vẩy lên đuổi một con ruồi vô ý.
  • Hạnh phúc của mẹ
    Gần bảy giờ, trời đã nhá nhem tôi mới về tới phòng trọ. Tôi giật mình vì có bóng người đang ngồi thu lu trước cửa. Hóa ra đó là mẹ… Tôi vội hỏi vì sao mẹ lên chơi mà không nói trước để tôi ra bến xe đón. Mẹ nói lên đột xuất nên không muốn gọi, sợ tôi bận, mẹ bắt xe ôm về phòng trọ của tôi cũng được. Lúc này tôi mới để ý dưới chân mẹ là một cái túi du lịch to, mẹ đã mang theo khá nhiều quần áo, chắc không định ở chơi vài ngày rồi về. Lòng dạ tôi bỗng bồn chồn.
  • Câu chuyện một giờ
    Kate Chopin (1850 - 1904) là nhà văn người Mỹ và là một trong những tác giả nữ quyền đầu tiên của thế kỷ 20. Vốn là một người nội trợ, nhưng cuộc đời bà đã thay đổi kể từ sau cái chết yểu của người chồng. Bà trở thành nhà văn viết truyện ngắn đầy tài năng và giàu năng lượng. Kate Chopin được biết đến nhiều nhất qua tiểu thuyết “The Awakening” (1899) - câu chuyện tiên tri đầy ám ảnh về một người phụ nữ.
  • Hoa thủy tiên của mẹ
    Đã nhiều năm trôi qua chúng tôi không lên bờ đón Tết. Mẹ nói đời mẹ gửi cả vào sông. Sống ở trên sông. Mai này mẹ nằm lại đáy sông, nhờ sông giữ giùm phần linh hồn người thiên cổ. Mẹ không muốn xa dòng sông nửa bước. Tôi lớn lên trên chiếc ghe chòng chành sóng nước, qua bao mùa gió trăng. Mùa xuân này tôi ra lái thuyền ngồi chải tóc.
  • Ký ức xương rồng
    (Làm sao em nhớ Mưa ngoài song bay… T.C.S)
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
Đừng bỏ lỡ
Tắm mưa
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO