Trái tim của lửa

VIên Kiều Nga| 04/10/2021 10:29

Tác phẩm tham gia Cuộc vận động sáng tác VHNT về lực lượng Cảnh sát PCCC & CNCH

Truyện ngắn

TRÁI TIM CỦA LỬA

Tác giả Viên Kiều Nga

Ngọn lửa dần bao trùm mọi thứ. Phút chốc đã vươn lên giữa không trung. 

Trong đám cháy lớn, từng tiếng hét thảm thiết vang vọng. Mọi người vùng vẫy chạy thoát thân ra khỏi cơn cuồng nộ của lửa. Mặt mũi ai nấy đều nhem nhuốc, lấm lem. 

- Buông ra... Cháu phải đi tìm bố mẹ! 

Viên gào lên. Nhưng chú hàng xóm đã giữ chặt, ngăn cản không cho con bé chạy vào trong biển lửa. Viên đứng đó chết lặng. Đôi mắt ngơ ngác, hoảng loạn tìm kiếm không ngừng. Nó gào thét khản cổ cất tiếng gọi cha, gọi mẹ. Nhưng không ai hồi đáp, chỉ có ngọn lửa vô tình cháy bùng lên giữa màn đêm yên tĩnh.

Viên tự dằn vặt bản thân mình. Cảm giác tuyệt vọng khi nhìn người thân mất đi mà không thể làm gì còn đau đớn hơn cái chết. Tất cả là lỗi của nó. Chỉ vì nó nghịch ngợm que diêm đó mà gây nên đám cháy lớn... Nó đã hại chết cha mẹ mình và những người khác thật rồi! 

Mồ côi cha mẹ, không người thân thích, cô bé Viên bị đưa vào trại trẻ mồ côi. Ở đó, nó khép mình lại, sống vô hồn. Viên lớn lên như cây cỏ hoang dại, lầm lì, bất cần và cố chấp. 

Lúc trưởng thành, Viên làm lính cứu hoả. Cô điên cuồng lao vào công việc. Là đàn bà, nhưng cô bất chấp nguy hiểm, mà không hề sợ hãi bất cứ thứ gì. Viên sẵn sàng lao vào các vụ hỏa hoạn để giải cứu mọi người, với mong muốn bù đắp lại quá khứ. Nhưng khi đứng giữa biển lửa, cô chợt nhận ra rằng mình không thể tìm lại được những điều đã mất...

Viên tự biết rõ bản thân mình là đứa vô dụng, đụng vào đâu đều hỏng đó, khó tính, khó nết, nhưng vẫn không chịu sửa chữa hết mọi tật xấu. 

Lúc nào Viên cũng càu nhàu, cáu gắt với người khác. 

- Sao lại mua thế này? Em không thích ăn! 

Cô gào lên khi nhìn thấy chồng mang về hộp cơm thiếu đi món ăn ưa thích. 

- Người ta mua cho là tốt rồi! Không ăn thì để tôi mang vứt nhé! 

Chồng cô tức tối bỏ đi. Họ vốn dĩ vẫn như vậy, chỉ vì những chuyện nhỏ nhặt mà cãi nhau hàng ngày, một phần tại vì Viên khó tính, lúc nào cũng tỏ rõ thái độ cộc cằn, như một người đàn bà mang tâm hồn của đàn ông. 

Cuộc sống hôn nhân của Viên kéo dài hơn hai năm mà không có nhiều hạnh phúc. Người chồng bỏ đi vì không chịu đựng nổi tính cách khó ưa của cô. Viên sống một mình cùng với đứa con trai duy nhất tên là Huy. May mắn thay, bé Huy rất ngoan ngoãn, không ngang ngạnh, bướng bỉnh như cô. 

Tạm gác lại công việc bận rộn hàng ngày, Viên trở về với gia đình thân yêu. Mỗi đêm dài trôi qua, khi đứa con đã say giấc nồng, chỉ còn một mình cô ngồi yên lặng trong căn phòng vắng vẻ. Những lúc đó, Viên chỉ biết bầu bạn cùng nỗi cô đơn. 

Viên còn có một người em gái, thỉnh thoảng vẫn ghé qua để chăm sóc cho bé Huy mỗi khi mẹ vắng nhà. Tuy chênh lệch hơn chục tuổi, nhưng hai chị em luôn trò chuyện thoải mái, vui vẻ và coi nhau như bạn bè tri kỷ. Cuộc sống tưởng chừng trôi qua êm đềm như vậy, nhưng ẩn chứa bên trong là những đợt sóng ngầm âm ỉ, ồn ào. 

Ngọn lửa xuất phát từ những vụ hỏa hoạn tựa như đến từ địa ngục, mà không bao giờ có thể dễ dàng khống chế. Chúng được sinh ra trong thầm lặng, nhưng lại có sức tàn phá rất kinh hoàng. Đối phó với "giặc lửa" chính là điều khó khăn nhất. Những người lính cứu hoả luôn luôn trang bị đầy đủ phương tiện bảo hộ khi đương đầu với chúng. Không phải là một mà có rất nhiều ngọn lửa bùng lên tạo thành đám cháy lớn. Chúng hung hãn, điên cuồng như những loài mãnh thú. Đối diện với chúng, trái tim của những người lính đôi lúc thật yếu mềm. Khi những cơn ngạt khí xuất hiện, nhịp tim của họ tăng lên 120 lần mỗi phút. Về cơ bản, mọi hệ thống của cơ thể đều bị gián đoạn trong quá trình chữa cháy. Ngay cả đối với những người trẻ tuổi, khỏe mạnh, thì việc chữa cháy đều dẫn đến nhịp tim tối đa, giảm lượng máu, tăng nguy cơ đột quỵ, xơ cứng động mạch và tăng khả năng đông máu. Nhưng họ vẫn chấp nhận đối diện với những nguy cơ đó hàng ngày. 

Hôm đó, trời nắng đổ lửa. Mặt đường bốc hơi ngùn ngụt như lò than đang nung chảo nóng. Trong tiết trời khắc nghiệt đó, trạm xăng thành phố đột nhiên phát nổ. Lửa cháy lan sang những căn nhà xung quanh, nhuộm đỏ rực cả bầu trời. 

Viên tiếp nhận nhiệm vụ chữa cháy tại khu vực đó. Cô cùng đồng đội lao vào biển lửa. Họ lần lượt tiến vào giữa trận đánh. Xăng chảy ri rỉ từ vết nứt trên những bình chứa trong kho. Các chiến sĩ cố gắng phối hợp với nhau để kéo những cuộn vòi rồng nặng nề tiến lên phía trước, rồi nhanh chóng phun nước vào đám cháy. Từng lớp dầu mỡ nổi bồng bềnh trên dòng nước đang tuôn trào không ngừng với áp suất lớn. 

- Nguy rồi!

Bỗng nhiên Tài hét lên. Hóa ra đồng loạt các thùng xăng đều lần lượt nứt vỡ. Xăng chảy ra ồ ạt. Mồ hôi thấm trên áo anh ướt đẫm. Anh mau chóng cởi áo khoác ngoài ra, xé thành từng mảnh nhỏ để bịt kín các đường ống dẫn xăng dầu. Viên cũng làm tương tự như thế. Mọi người đều giữ yên lặng và cùng nhau nối lại những vết nứt trên suốt quãng đường. 

Lửa cháy lan dần ra, bao vây xung quanh họ. Tài lắc đầu xua tay bảo Viên. 

- Nguy hiểm lắm! Em bước ra mau, để anh đứng chặn cho!

- Không! Chúng ta phải cùng đi chứ! 

Viên nắm tay Tài kéo đi. Nhưng Tài vội vàng đẩy cô ngã về phía trước. 

Toàn thân Viên văng ra, đập mạnh xuống nền, khuôn mặt lấm lem xăng dầu xen lẫn với bùn đất. 

“Uỳnh”. Một bình xăng phát nổ. Phản ứng dây chuyền lập tức lan nhanh, tất cả xăng trong kho đều đồng loạt bốc cháy. Tài dùng thân mình làm lá chắn cho Viên. Anh không may mắn thoát khỏi lưỡi hái tử thần...

Nửa tiếng sau, ngọn lửa mới được khống chế hoàn toàn, đồng thời cũng dập tắt biết bao hy vọng. Lửa đã đốt cháy, thiêu rụi hết tất cả. Nhưng từ trong biển lửa, có một trái tim vẫn còn nguyên vẹn dù toàn bộ thân thể đã cháy xém. Bộ quần áo lính cứu hoả cũng hóa thành tàn tro khi người ta vừa đụng tới. 

Tất cả mọi người đều sững sờ kinh ngạc khi trông thấy điều kỳ lạ đó. 

Viên khóc òa, cúi xuống nhặt lấy trái tim đỏ rực của đồng chí Tài. Nó phát ra thứ ánh sáng rực rỡ tựa như vầng hào quang của lửa, đôi khi lại giống như một mặt trời. 

Đội trưởng An lặng lẽ cúi đầu, nói trong nghẹn ngào nước mắt.

- Cậu ấy vẫn luôn ở bên chúng ta... 

Viên lấy tay gạt đi dòng lệ nhạt nhoà trên đôi mắt, rồi ngước nhìn bầu trời mênh mông. Một làn khói mỏng bay lên tựa như khuôn mặt của người đồng đội đang mỉm cười với cô. Sự chia ly đôi lúc chỉ nhẹ nhàng như thế. 

... 

Một ngày khác, Viên cùng đồng đội vừa hoàn thành nhiệm vụ chữa cháy tại bệnh viện thì nhận được mệnh lệnh khẩn cấp. Dù đã khá mệt mỏi, nhưng cô vẫn hăng hái xung phong lâm trận. Tuy nhiên, cấp trên đặc biệt lưu ý không cho cô vào thành phần tham gia lần này. Cô thắc mắc vì không hiểu rõ nguyên nhân ra sao thì cậu bạn thân đã ngầm nháy mắt. Cậu ta thì thầm. 

- Bà chưa biết tin à? Nhà bà bị cháy đấy? Sếp lo bà không chịu nổi nên mới giấu... 

Viên hốt hoảng tựa như có tiếng sét đánh ngang tai, vội vã chạy đi tìm lãnh đạo. 

- Thưa sếp... Con trai tôi đang ở nhà... Nhất định... tôi phải cứu nó...

Cô không nghe rơ lời nói của ḿnh v́ không c̣n giữ nổi sự b́nh tĩnh. 

Cấp trên ái ngại thở dài. Ông im lặng giây lát nhưng vẫn bảo cô thu dọn đồ đạc rồi cùng đi. 

Tiếng bước chân băng qua hành lang dồn dập. Tiếng còi hú, đèn chớp tắt không ngừng. Nhưng Viên không còn chú ý vào bất cứ điều gì nữa, mà tâm trạng chỉ hướng đến một nơi khác. 

Khi Viên trở về thì căn nhà đã cháy được phân nửa. Cô lao vào ngọn lửa, điên cuồng tìm kiếm xung quanh. Cô lục tung mọi ngóc ngách trong nhà, từ ngăn tủ đến gầm giường, góc bếp, mà không hề trông thấy bóng dáng con trai ở đâu. Lửa đã bao trùm toàn bộ căn nhà, khí độc đã lan tràn khắp mọi nơi. Cuối cùng, cô thấy bé Huy đang ngồi co ro ở trong góc phòng vệ sinh, đầu gục vào vũng nước. Đây là phương pháp cứu mạng phòng thân mà cô luôn luôn nhắc nhở con mình phải học thuộc. Trong đám cháy, nhất định phải tìm cách đến gần khu vực có nguồn nước mới có cơ hội sống sót. Trông thấy cô, bé Huy òa khóc. Hai mẹ con ôm chặt lấy nhau không rời. 

Viên mỉm cười hạnh phúc. 

- Con giỏi lắm! Có mẹ ở đây rồi...

Cô gặng hỏi sự việc xảy ra như thế nào thì bé Huy nói. 

- Hình như dây điện cháy mẹ ạ! 

Cô gật đầu. 

- Giờ chúng ta phải mau chóng thoát khỏi đây... Mẹ thấy tường sắp đổ rồi... 

Họ không tâm sự nhiều thêm nữa, chẳng ai bảo ai vội vã tìm chỗ chạy thoát thân. 

Bỗng trần nhà sập xuống, nhắm hướng đầu bé Huy lao tới. Trong thoáng chốc, cô đẩy con trai ra và lấy thân mình làm lá chắn. Hai mẹ con bị ngăn cách giữa đống gạch đổ nát đang bốc cháy ngùn ngụt. Bàn chân cô bị mắc kẹt, nền nhà lênh láng máu tươi.  

- Mẹ ơi... Sao chân mẹ chảy nhiều máu thế? Con sợ lắm... 

Bé Huy mếu máo. 

- Để con giúp mẹ nhé... 

- Không! Con đừng qua đây! 

Viên cố kìm nén những giọt nước mắt. 

- Bé Huy ngoan... Đừng sợ... Nghe mẹ bảo này... Con chạy ra ngoài theo lối kia kìa... Đi tìm các chú về giúp mẹ nhé... Mau lên! 

Huy nhìn theo hướng mẹ chỉ, nhưng lại lắc lắc cái đầu bé nhỏ nguầy nguậy. 

- Không... Mẹ phải đi với con cơ... 

- Con ngoan... Rồi các chú sẽ vào cứu mẹ... Giờ con phải đi tìm các chú ấy... Con làm được mà... 

Thằng bé suy nghĩ điều gì đó, nhưng rồi cũng buồn bã gật đầu. 

- Mẹ đợi con quay lại nhé! 

Bé Huy mím chặt môi, quay đi, nhưng lát sau vẫn cố ngoái lại nhìn mẹ. Còn cô thì cố gắng mỉm cười tiễn biệt. Có lẽ đây là lần cuối cùng cô trông thấy đứa con trai yêu dấu của mình. Thế rồi Huy cũng lặng lẽ bước đi. Thằng bé cố gắng vượt qua từng vật chướng ngại trên suốt quãng đường đầy nguy hiểm. Ngọn lửa như cái miệng khổng lồ đói khát luôn chờ chực để nuốt chửng lấy con người nhỏ bé. Nhưng bản lĩnh của bé Huy cũng không phải dạng tầm thường. Nó dùng cái đầu nhỏ nhắn phán đoán tốc độ lan ra của lửa để giữ vững khoảng cách an toàn. Nó vẫn kiên trì với niềm tin rằng mình sẽ cứu được mẹ. 

Lửa cháy ngày càng mãnh liệt. Cổ họng Viên bỏng rát. Mắt cô mờ dần. Cô biết sức mình đến cực hạn rồi. Lúc trước, cô chỉ cố gắng động viên con trai mình thoát ra ngoài mà thôi. Nhưng nỗi đau này có là gì so với sự mất mát người thân mà cô từng trải qua chứ! Nó đã dằn vặt cô trong suốt quãng thời gian dài. Hàng ngày, Viên đều sống trong nỗi ân hận, day dứt. Cô nguyện đánh đổi mọi thứ, kể cả tính mạng của mình, để bù đắp cho những tội lỗi mà cô đã gây ra trong quá khứ. Chỉ cần con trai an toàn, thì cô mãn nguyện vô cùng, không còn bất cứ điều gì phải hối tiếc. Thời gian chầm chậm trôi qua, Viên cũng không còn cảm thấy nỗi đau đớn về thể xác. Cô dần dần trông thấy những bóng hình mờ ảo thấp thoáng xung quanh. Cha mẹ cô hiện lên giữa biển lửa. Họ đang mỉm cười dịu dàng với cô. Viên nắm lấy bàn tay cha mẹ, rồi đứng dậy bước theo... Cô định bước đi nhưng chợt nghe thấy tiếng gọi quen thuộc.

“Mẹ ơi... Mẹ...”

 Đó là tiếng gọi của đứa con trai yêu dấu... 

Viên dần dần hồi tỉnh. Cô trông thấy bé Huy cùng những người đồng đội ở xung quanh mình. 

- Mẹ ơi... Mẹ ngủ nhiều thế? Con gọi mẹ mãi mà không được... 

Bé Huy òa khóc, ôm chầm lấy cô. 

Viên mỉm cười, khuôn mặt đen bóng lấm tấm mồ hôi xen lẫn những giọt nước mắt. 

- Con yêu... Mẹ ở đây rồi... 

(0) Bình luận
  • Hố băng
    Tôi nghe kể có một làng miền Tây hơn năm trăm năm không có lấy một đền chùa, nhà thờ, miếu mạo nào, mà cũng hơn năm trăm năm không có giáo sư, tiến sĩ, kỹ sư, hay cử nhân đại học. Trái ngược hoàn toàn và cái làng sát bên hông nó, có một cái đình to vật vã với sắc phong mỗi mùa nắng ráo, ông từ phải đem ra phơi tràn cả lối đi, với các gia phả chi chít những tri huyện, thượng thư, thái úy.
  • Dưới bóng cây mận già
    Năm ấy, một ngày đầu mùa hè, con ngựa bạch xuất hiện ở cổng nhà tôi với hai cái sọt to tướng đầy măng rừng trên lưng. Chở nặng, và bị cột vào gốc cây, con ngựa đứng im, đầu hơi cúi xuống trầm tư. Cái đuôi dài xác xơ thi thoảng vẩy lên đuổi một con ruồi vô ý.
  • Hạnh phúc của mẹ
    Gần bảy giờ, trời đã nhá nhem tôi mới về tới phòng trọ. Tôi giật mình vì có bóng người đang ngồi thu lu trước cửa. Hóa ra đó là mẹ… Tôi vội hỏi vì sao mẹ lên chơi mà không nói trước để tôi ra bến xe đón. Mẹ nói lên đột xuất nên không muốn gọi, sợ tôi bận, mẹ bắt xe ôm về phòng trọ của tôi cũng được. Lúc này tôi mới để ý dưới chân mẹ là một cái túi du lịch to, mẹ đã mang theo khá nhiều quần áo, chắc không định ở chơi vài ngày rồi về. Lòng dạ tôi bỗng bồn chồn.
  • Câu chuyện một giờ
    Kate Chopin (1850 - 1904) là nhà văn người Mỹ và là một trong những tác giả nữ quyền đầu tiên của thế kỷ 20. Vốn là một người nội trợ, nhưng cuộc đời bà đã thay đổi kể từ sau cái chết yểu của người chồng. Bà trở thành nhà văn viết truyện ngắn đầy tài năng và giàu năng lượng. Kate Chopin được biết đến nhiều nhất qua tiểu thuyết “The Awakening” (1899) - câu chuyện tiên tri đầy ám ảnh về một người phụ nữ.
  • Hoa thủy tiên của mẹ
    Đã nhiều năm trôi qua chúng tôi không lên bờ đón Tết. Mẹ nói đời mẹ gửi cả vào sông. Sống ở trên sông. Mai này mẹ nằm lại đáy sông, nhờ sông giữ giùm phần linh hồn người thiên cổ. Mẹ không muốn xa dòng sông nửa bước. Tôi lớn lên trên chiếc ghe chòng chành sóng nước, qua bao mùa gió trăng. Mùa xuân này tôi ra lái thuyền ngồi chải tóc.
  • Ký ức xương rồng
    (Làm sao em nhớ Mưa ngoài song bay… T.C.S)
Nổi bật Tạp chí Người Hà Nội
Đừng bỏ lỡ
Trái tim của lửa
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO