Ai mơ giàu có cứ mơ
Ai mơ giàu có cứ mơ
Tôi về tìm những ngày xưa mơ màng
Vườn quê còn tím hoa xoan
Mùa xuân bướm vẫn rủ đàn về bay,
Tôi về tìm tuổi thơ ngây
Nụ hoa e ấp, bàn tay ân cần,
Tôi về tìm bạn tri âm
Tình chưa buôn bán, lòng không hững hờ,
Ngõ hoa còn ánh trăng mờ
Còn thơm hương tóc em xưa buông dài…
Khuất Dương Hiền
Ngã rẽ
Tôi vô tình đứng trước ngã ba
Nơi xuôi ngược những bàn chân vội vã
Nơi bình yên nhường cho đời hối hả
Chỉ mình tôi im lặng ngắm cuồng quay…
Chợt vô tình tay nắm lấy bàn tay
Và nhận thấy hai tay mình đơn lẻ
Chầm chậm bước đi, một mình lặng lẽ
Rẽ ngả nào cho trọn giấc mơ xưa...
Hạnh Linh
Cảm tác về tấm hình
Đôi khi..
Chỉ một lần
Nhìn vào mắt nhau
Giữa thanh thiên bạch nhật.
Chỉ một lần
Chạm lấy bàn tay
Là đủ cho duyên kiếp trôi buông
Không neo đậu.
Đủ cho ngày mai
Thức dậy
Gượng sống
Gượng yêu
Để biết là bên đời xôn xao ấy
Còn có câu thơ
Còn lời ca cũ
Còn nét chữ
Còn đó xuân xanh…
Nguyễn Thị Liên Tâm
Lục bát đò đưa
Chợ chiều vắng khách đa đoan
Vắng câu thơ cũ, vắng con đường về
Ráng chiều, bốc cháy hả hê
Cầm bằng đổ lửa, cõi mê trùng trùng
Vạt hoa, vàng đến cực cùng
Cải ngồng quéo ngọn, riêng chung vật vờ
Con đò trượt ngã, xác xơ
Bến quê khản tiếng… ơ hờ… đò ơi.
Minh Nguyên
Lựa chọn
Màu tím thủy chung
Ngẩn ngơ Hà Nội
Ta tự trách mình... đánh rơi mất em
Vào thời cuộc hạt bo bo thay gạo
Bột mì mốc meo thay xôi...
Vết đau thành sẹo trong đời
Mỗi mùa hoa bằng lăng chơi vơi mặt nắng
Lại đắng lòng khi nhớ về em
Không giữ được màu hoa chung thủy
Đánh mất đi chân lý làm người
Ôi, cuộc đời giông tố tả tơi
Mưa rơi tầm tã
Nắng cháy da... lạnh lẽo đêm dài...
Đành đánh đổi màu hoa chung thủy
Lấy cơm ăn, áo mặc cho con
Dù núi cao mỏi mòn nguyền rủa
Bởi không hiểu ngọn nguồn
Về tình yêu cuộc sống
Trên mắt thiên thần lấp lánh lòng tin
Hai bàn tay chai sần sỏi đá
Bàn chân mòn vẹt ngày ngày
Con đường cuộc đời khấp khểnh chông gai...
Trần Trình Lãm
Người về cùng với ta không?
Người về cùng với ta không?
Mùa con trăng tỏ
bên sông vẫn chờ
Làng mình xưa
đến bây giờ
Lũy tre xanh vẫn ngát bờ xanh tre
Người về cùng với ta nghe!
Bao năm biền biệt
lòng se sắt rồi
Dẫu rằng quê
vẫn nắng nôi
Mẹ hiền thì đã da mồi tóc sương
Ta về thức với con đường
Quỳ bên ruộng mạ
thắp hương tạ đời
Ngày đi tuổi mới đôi mươi
Ngàn xa phiêu dạt
Sao nguôi tấc lòng
Người về cùng với ta không?
Chiều nay mưa xuống
Mênh mông
nỗi chiều
Làng mình
vẫn dáng quê nghèo
Vườn thưa thôi lại về neo
cội tình.
Nguyễn Hồng Vinh
Điều chi thế chấp
Tặng UTB
Nằm bên biển vẫn mơ về núi
Đồi thông trập trùng lay thức đêm đêm
Con dốc ngoằn ngoèo chiều muộn dáng em
Cứ thấp thoáng cả bữa ăn, giấc ngủ…
Buổi giao mùa xao xác hồn thơ
Bài nhạc Trịnh dứt day trang viết
Đêm sinh nhật buồn dâng man mác
Ai khoác vai em bên thác Prem?
Tôi lặng thầm tìm một dáng Chăm
Điệp khúc du ca hí vang tiếng ngựa
Khao khát một giây hoàng hôn bên suối
Nhen yêu thương để sống tiếp chặng đời!
Hoa đã lỡ mùa em ơi!
Chẳng còn điều chi để tôi thế chấp
Nước sông Hương cứ hững hờ ra biển
Chút mặn sông Hàn chà xát lòng tôi…
Gió đông về làm ký ức thắt đau
Điều tưởng giản đơn lại bám đeo trĩu nặng
Thôi gắng ngược tìm em nơi phố Núi
Dù giá sương, từng thấm buốt phần đời!...
Lê Nguyên Khô
Vườn tôi
Có con chim chìa vôi nhỏ
Từ cánh đồng đầy nắng bay về
Đậu vườn tôi
Tôi đem những hạt thóc có vị đắng ngắt
Đãi mời
Nhưng tôi không đem được những sợi nắng ngoài kia
Để đan quanh nơi nó đậu nơi này
Và một sáng thức dậy
Chỉ còn lại những hạt thóc đắng vương rơi
Và ở ngoài kia
Cánh đồng mênh mang
Với những sợi nắng đem theo những nỗi niềm.
Nguyễn Thị Kim
Một chiều
Một chiều tôi đứng chênh vênh
Dõi con thuyền nhỏ lênh đênh cuối dòng.
Một chiều thơ thẩn trên đồng
Nhặt từng sợi nắng mà mong ai về.
Một chiều phượng rụng đỏ hè
Cúi tìm gom những xác ve cuối mùa.
Một chiều trời phủ màn mưa
Mang cô đơn gửi gió lùa vào tim.
Một chiều tôi mải đi tìm…
Bóng đêm bất chợt nhấn chìm hoàng hôn.
Một chiều xưa ấy… đầu thôn
Có đôi cánh bướm rập rờn bên nhau.
Một chiều xưa ấy còn đâu
Thời gian đã nhuộm mái đầu chiều ơi!