Đông về, ta nhớ bếp lửa, nhớ mùi khói đến nao lòng, nhớ cái ấm sực làm má con gái ửng hồng. Chả phải từ mùa xuân, từ ánh mắt người con trai mà từ lửa, nhắc rằng con gái trong nhà đã lớn, đến tuổi cập kê. Nói như thế là vì, có cô gái ngồi đun bếp mà chả phải “đẩy bếp”, vun trấu bao giờ, chả hẹn thì cũng có người sang đun cùng, đẩy bếp hộ cho đến tắt lửa, trấu vùi.